'Thôi đi chỗ khác, bọn nó không cho con vào, quán ăn mà chảnh thế?', cô gái U40 vùng vằng nói với chồng khi không được mang chó vào quán.
29 tuổi vào đời với hai bàn tay trắng, sau tám năm vợ chồng tôi có số tài sản 15 tỷ đồng, không cần sự giúp đỡ của cha mẹ.
Du học về nước có việc làm ngay, chưa thất nghiệp ngày nào, cũng chưa từng xin xỏ ai, thu nhập đủ sống tại Sài Gòn.
Tôi gặp rất nhiều công ty chỉ đề 'lương thỏa thuận' khi đăng tin tuyển dụng. Nói thẳng ra là họ chỉ trả lương thấp và không dám nói thật.
Gia đình anh trai tôi trải qua biến cố ly tán, mỗi người một nơi, 80 tuổi vẫn phải làm việc kiếm tiền nuôi thân.
Tôi đã đổi việc thu nhập giảm một nửa, áp lực ít hơn, nhưng tiền để dành nhiều hơn.
Công việc dù có bận rộn như thế nào thì tôi vẫn giữ quan điểm phải ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc, chẳng việc gì phải làm việc quá sức.
29 tuổi nhận mảnh đất thừa kế trị giá 900 triệu đồng của cha mẹ, sau 11 năm tài sản của tôi đã tăng lên thành 30 tỷ đồng.
Vừa nghe lời giới thiệu, tôi đã quát cô gái telesale. Lúc đó tôi đang về nhà, đường thì kẹt xe.
Muốn xin được việc trong nước, tôi cần chạy rất nhiều tiền, mà thu nhập lại thấp, và có thể sẽ phải chấp nhận sống cảnh luồn cúi, nịnh bợ.
'Xe đạp bây giờ có bộ chuyển động tốt, xe trợ lực có thể lên đến 30 km/h, không quá chậm so với xe máy.'.
Tuy làm văn phòng không cho tôi sự đột phá về thu nhập, nhưng chí ít, nó cũng mang lại một cuộc sống ổn định và phát triển.
Lướt TikTok, tôi muốn "ngộ độc" khi thấy một số người trộn mắm tôm, hành lá vào trà sữa, rồi mì bò ăn với trân châu trà sữa.
Một người hướng nội, không khéo léo, không biết luồn cúi, không có 'ô dù' như tôi thì làm sao sống được khi về nước dù có thừa kiến thức.
Cô bạn của tôi, một chị gái U40, gần đây vừa gây bất ngờ cho hội chị em khi kết hôn với một anh chàng người Pháp.
Người cần mua không với tới, người có tiền lại chuyển sang kênh đầu tư khác, nhiều người đã hồi hương.
Ngày chồng tỉnh dậy từ giường bệnh, hỏi ý 'cho phép' anh nghỉ làm mà tôi 'mừng gần chết'.
Tôi thường hay ngồi uống bia, ăn mồi một mình. Xung quanh chẳng ai đi một mình như tôi.
Trong thị trường việc làm lạnh lùng, dù bạn trung thành thì cũng ít được trân trọng.
Nhiều người đòi chia thừa kế sớm vì tài sản vật chất đó là một số dương, chứ nếu là số âm, khoản nợ thì có can đảm nhận không?
Tôi ấn tượng vì từ mấy chục năm trước, bác cả đã có tên Hải Dăng, dì út tên Nghênh Xuân.
Tôi nói với bạn bè nhiều lần tuyệt đối không vay tiền để mua Bitcoin vì sẽ đau tim. Tôi mua bằng tiền của mình và 'quên đi'.
Cha mẹ cho tôi thừa kế mảnh đất mặt tiền trị giá bốn tỷ đồng, nhưng chỉ khi qua đời mới giao lại. Khi đó có lẽ tôi đã U60.
Nhiều bạn trẻ chê công việc văn phòng buồn tẻ, lặp đi lặp lại, vì họ được gia đình hậu thuẫn chứ không phải chạy ăn từng bữa như tôi.
Hai mươi năm trước tôi có tìm mua căn nhà cho các con ở để đi làm và đi học trên đường Ung Văn Khiêm (Bình Thạnh, TP HCM).
Ở quê tôi, làm công nhân cũng có thu nhập 10 triệu đồng, chẳng kém gì ở thành phố, trong khi chi phí sinh hoạt rẻ, nhà cửa có sẵn.
Bố mẹ có tiền gửi ngân hàng nhưng tư tưởng 'trọng nam khinh nữ', nên 27 năm qua tôi phải tự vay mượn, đi trên đôi chân của mình.
'Mẹ ơi, mẹ đừng chụp rồi đăng ảnh con lên Facebook nữa nhé, các cô chú trong cơ quan mẹ bình luận làm con mắc cỡ lắm'.
Dồn cho một con khá nhất thì sợ mâu thuẫn còn chia đều thì tôi không đành.