Con trai tôi đang học năm nhất đại học ở Sài Gòn được ba tháng. Lần đầu con sống xa nhà, vợ chồng tôi rất lo lắng.
Nhiều người có thói quen chọn những món ăn mặn 'hao cơm' để ăn thật nhiều, no 'bể bụng'.
'Ba mẹ cả đời tích của, nhưng giờ không cho ngay, đợi lúc con cái già rồi mới cho thì còn làm được gì nữa?', anh ba tôi than trách.
Nếu mang những kinh nghiệm, kiến thức về nước để cạnh tranh công việc thì chẳng khác nào tôi bị 'mất chân, mất tay', khả năng cao là thua trắng.
Dù đi xe đạp gặp trở ngại, khó khăn rất nhiều, nhưng tôi đã duy trì từ năm 2017 đến nay.
Trong vòng một năm rưỡi trở lại đây, hai bên lề đường tôi đi làm bỗng dưng đông đúc lạ thường bởi nhiều người đứng bán hàng ăn sáng.
Giữ quá nhiều vàng trong nhà là một vấn đề nan giải.
Tôi mơ mộng bạn bè sẽ hỏi 'dạo này body rắn chắn thế', tôi sẽ trả lời: 'Nhờ đi làm bằng xe đạp đấy'.
Nhiều người bảo 'mua ôtô để hưởng thụ trước, sau này đủ tiền mới mua nhà', nhưng là tôi không dám làm liều như vậy.
Tôi nghĩ nên thiết lập chuẩn tạm gọi Vietnamese English Skill (VES), thang điểm từ 1 đến 1000, thay vì sử dụng chứng chỉ TOEIC, IELTS.
Không phải gia đình tôi không có điều kiện mà có lẽ vì mẹ sợ con cái phá của, trọng nam khinh nữ, nên để mặc tôi loay hoay sống.
Tôi từng là một con ngựa non háu đá với suy nghĩ: Ttại sao mình giỏi nhưng lại phải làm lính của người sếp kém năng lực?
Năm tôi 22 tuổi, ba sang tên toàn bộ tài sản từ nhà, đất, xe... Còn anh trai tôi nhận thừa kế từ năm 20 tuổi.
Chuyển hướng làm ăn đủ kiểu từ dịch tới giờ nhưng tôi làm đâu thua đấy, cuộc sống bế tắc, vốn liếng cạn kiệt, nợ nần chồng chất.
Mẹ tôi bắt đầu rút tiết kiệm mua vàng, từ mức giá 52-79 triệu đồng, sau đó không quan tâm giá lên hay xuống.
Thấy hai người mình từ chối ngày xưa bây giờ có nhà xe đầy đủ bên gia đình, cô bạn tôi chìm đắm trong hối tiếc.
Cha và các con đồng lòng chia cho cô út một mảnh đất thừa kế để tiện bề hương hỏa nhưng cả năm trời vẫn vướng thủ tục hành chính.
Bạn nói sau lưng tôi là núi Thái Sơn khó có thể lùi, còn sau bạn là vực thẳm, nên chỉ có thể bước lên phía trước.
Tôi thích sống ở Việt Nam trong khi vợ luôn miệng 'con cái ở đâu thì mình phải ở đó'.
'Hai năm nghỉ việc ở nhà, tôi cảm giác công việc ở văn phòng không quan trọng lắm, thích thì làm freelance, hoặc tập tành đầu tư vẫn sống được'.
Không rõ vô tâm hay ác ý, nhiều người bông đùa hàng chục lần kiểu 'con không giống bố' khiến gia đình người khác xào xáo.
'Định kiến' này có thể đúng với người khác, nhưng không đúng với tôi'.
Nhiều người Việt than 'học lắm công thức Toán, Lý chẳng mà dùng đến', trong khi tỷ phú như Elon Musk cũng vẫn phải giải phương trình như bình thường.
Tuổi 50 trở lên có nên theo con định cư nước ngoài hay không là nỗi trăn trở của nhiều người.
Đơn giản vì những 'giáo viên tự do' không có 'quyền lực' ép hay uy hiếp đến điểm số của học sinh trên lớp.
'Nếu bỏ phong bì 500.000 đồng như mặt bằng chung, tôi sợ không tương xứng với giá trị bàn tiệc, nhưng nếu đi cưới một triệu thì quá khả năng'.
Tưởng tượng cảnh cha mẹ già yếu mà nay ở nơi này, mai chỗ khác, con cái mỗi năm phải 'chạy' một quê, tôi quyết tâm mua nhà bằng được.
Tôi cho con đi học thêm ở trung tâm, trong lớp cháu xếp hạng 11/45 nhưng thi lớp 10 điểm cao nhất lớp.
Với tôi, cha mẹ chỉ cần nuôi con đế tuổi trưởng thành, cho chúng có một cái nghề để tự nuôi sống bản thân là hoàn thành trách nhiệm.