Tôi thấy mình dù có vùng vẫy cỡ nào cũng không lấy lại được ruộng vườn, nhà cửa, xe cộ, vợ con.
Nếu ai cũng tự cho mình học hành cực khổ, làm việc áp lực rồi định giá bản thân quá cao, sẽ để lỡ nhiều cơ hội.
'Em tập thế thôi không quá sức', PT vừa nói vừa tắt máy chạy của tôi để cho khách của anh ta vào tập.
Tập phòng gym giá rẻ, chúng tôi làm quen, chỉ nhau tập luyện rất thoải mái, hòa đồng.
Tôi làm việc cùng lúc cho hơn một công ty, nhưng chưa bao giờ phải khổ sở vì công việc quá tải như nhiều người vẫn nghĩ về nghề IT.
Tôi ở cạnh đàn ông là thấy phiền, không thích chăm trẻ con, hài lòng với cuộc sống một mình, nhưng bố mẹ nhất định bắt phải lấy chồng.
Gia đình tôi bớt 1 tỷ, còn 14 tỷ thì người mua đòi bớt tiếp 400 triệu vì 'nhà vợ bỏ tiền chỉ đồng ý giá đó'.
Bây giờ nhiều nơi làm việc cho nhân viên ăn mặc thoải mái như vậy sao, hay do tôi cổ hủ?
Tôi cố tập thói quen mang theo túi vải khi đi siêu thị, sử dụng bình nước có thể tái sử dụng thay vì đồ nhựa dùng một lần...
Ban ngày đi làm, ban đêm, cuối tuần phải học, thậm chí còn phải học nhiều hơn thời sinh viên. Nhiều đêm ngủ không ngon vì phần mềm bị lỗi.
Không nhận tiền mừng mới đúng với câu viết trong thiệp mời cưới: 'Sự hiện diện của bạn là niềm vinh hạnh với gia đình chúng tôi'.
Họ xin trả chậm, giảm giá 5 triệu đồng vợ chồng tôi đều đồng ý. Giọt nước tràn ly khi họ tiếp tục kỳ kèo giảm thêm hai triệu đồng.
'Gen Z bây giờ không còn thảo mai, e dè, chỉ biết nịnh bợ hay nói những câu từ sáo rỗng để được ban phát cho một công việc'.
Miếng giấy bạc lót bún đậu, rau, thịt nhăn nhúm vì dùng lại nhiều lần.
Giáo viên ngày nay có nhiều cách để tăng thu nhập, làm mới phong cách giảng dạy để thu hút học sinh.
Dù mang đến không khí tích cực, nhưng việc nhận quá nhiều thiệp và file ảnh cũng có thể gây ra không ít phiền toái.
Cộng thêm thu nhập của vợ, gia đình tôi sống ổn. Nhưng ở tuổi 33, tôi không muốn mình ở trong vùng an toàn.
Sững người khi bạn trẻ Gen Z so sánh công ty của mình không bằng mấy chỗ tuyển dụng trên mạng, tôi suýt nữa đã không giữ được bình tĩnh.
'Tôi năm nay 25 tuổi, vào Sài Gòn làm việc được hai năm, lương 9,5 triệu đồng, mỗi tháng cao nhất tiết kiệm được 2 triệu đồng'.
Thay vì kẹt xe hai lần mỗi ngày, họp xong với đồng nghiệp tầm bốn giờ chiều, tôi ra biển bơi rồi về nhà chuẩn bị bữa tối.
Chán ngấy công việc nhàn hạ, làm giờ hành chính, không tăng ca, nhưng cũng chẳng có cơ hội thăng tiến, tôi muốn nhảy việc nhưng lại sợ thất bại.
Mua nhà, mua xe, đầy tháng, thôi nôi, sinh nhật... tôi chẳng bao giờ làm tiệc tùng và mời ai, nên ngược lại họ cũng không mời tôi.
Công ty nhỏ nên không thể đòi hỏi lương cao, tôi lại sống biết đủ nên cảm thấy mọi thứ vẫn ổn.
'Con thấy dòng họ nhà mình có ai xăm trổ không?', câu nói của ba dập tắt mọi khao khát của tôi về một hình xăm trên cơ thể.
'Tháng sau em cưới à, đừng viết thiệp cưới mời anh S nhé, anh ấy không đi đâu, sau này gửi thiệp thông báo báo hỷ là được rồi'.
Thương mại điện tử thuận tiện khiến các bạn trẻ không có nhu cầu mua sắm ở các cửa hàng nhỏ lẻ.
'Vừa thất nghiệp, vừa mắc nợ, nhưng tôi không thể nói với cô dâu, chú rể rằng mình không có nổi 200.000 đồng để bỏ phong bì mừng cưới họ'.
Nếu về quê sống, chúng tôi sẽ mất từ một đến 1,5 tiếng để di chuyển cho mỗi chiều đi và về.
Gặp sếp trong quán ăn nhưng tôi chỉ trả tiền đúng suất ăn của mình rồi vô tư đi ra, để rồi bị 'đì' không ngóc đầu lên được.