'Tôi đang thuê một căn hộ thương mại ở Hà Đông, giá 8,5 triệu đồng'.
Nhiều người tự vỗ ngực rằng 'chỉ cần là người giỏi nhất, biết ứng dụng AI vào công việc thì chẳng lo mất việc'. Họ chưa tới lượt mà thôi.
Đoạn đường này có nhiều giao lộ, dù mở rộng cỡ nào vẫn sẽ kẹt xe.
Trước khi Temu đổ bộ, anh bạn kinh doanh thời trang của tôi 'đánh hàng Quảng Châu' bán kiếm lời.
Phân luồng bằng đèn giao thông hiện nay chưa hiệu quả do mật độ xe quá lớn, khiến xung đột thường xuyên xảy ra, nhất là với ôtô.
Xây dựng đề thi tổ hợp như bài đánh giá năng lực của ĐHQG TP HCM sẽ là luồng gió mới cho kỳ thi vào lớp 10.
Team của tôi trước 20 người, giờ chỉ còn 4 người, thời gian hoàn thành dự án được rút ngắn nhờ AI.
Trả lời trôi chảy câu hỏi đến từ ba người phỏng vấn, cuối buổi, sếp trẻ hỏi tôi 'sao vẫn còn xin việc mà chưa ổn định một nơi'.
'Ngồi từ sáng tới chiều bán được 4 ngàn tiền nước đá lẻ với 3 gói thuốc lá, làm sao đủ sống', bà bán tạp hóa than với tôi.
'Chạy ship' trung bình 3.000 đồng mỗi đơn, trong khi trầy trật lắm mới được 100 đơn một ngày, kiếm về 300.000 đồng, còn gặp hôm mưa coi như đói.
Khi tấm bằng đại học như món trang sức, sinh viên ra trường phải tìm mọi cách để trụ lại thành phố đắt đỏ.
Quê tôi chỉ có hai tiệm vàng, mẫu mã hạn chế nên nhà nào cưới hỏi phải đi vài chục km ra thị trấn, thị xã tìm mua.
Tôi hỏi nhiều học sinh lớp 10 những kiến thức cơ bản và nhận câu trả lời 'hồi cấp hai các thầy cô có dạy mấy đâu'.
Sáng nào cũng ăn đúng 2.000 đồng xôi cho đến khi mua được đất, cất căn nhà đầu tiên, chồng tôi lại tiếp tục tích trữ để mua thêm nhà.
Doanh nghiệp chỉ tuyển người dưới 30 tuổi, trả lương thấp, đòi hỏi KPI cao; trong khi lao động trẻ chọn việc tay chân thu nhập cao, đỡ gò bó.
Tôi dùng công tắc, ổ cắm, aptomat từ thương hiệu Nhật tám năm chưa hỏng, trong khi mua hàng Việt giá rẻ hơn nhưng nhanh lỏng, chờn ren, nứt vỡ.
8h vào làm việc, nhưng 8 rưỡi chưa thấy sếp đến, đi gặp khách thì nhân viên cãi nhau tay đôi với sếp.
Là giáo viên bồi dưỡng học sinh giỏi, năm nào tôi cũng phải dỗ ngon dỗ ngọt, năn nỉ 'gãy lưỡi' để các em chịu vào đội tuyển đi thi.
'Ngoài Toán, Văn bắt buộc, Tiếng Anh cũng rất quan trọng để hội nhập và trở thành công dân toàn cầu, nên cố định làm môn thi thứ ba'.
'Cố gắng tìm mua bằng được hàng Việt Nam để ủng hộ nhưng tất cả những gì tôi nhận được là sản phẩm ọp ẹp, nhựa xấu, giá cao'.
Dành thanh xuân đi xuất khẩu lao động nước ngoài, khi trở về là nỗi chán nản vì gia đình đã tiêu sạch tiền gửi về.
Để có tiền trả nợ dần cho đồng nghiệp, người thân sau khi vay mua nhà, bữa sáng của tôi luôn là bánh mì, vì chỉ 5.000 đồng một ổ.
Là người quyết định, nếu phụ huynh kiên quyết, ai 'ép' được trẻ đi học thêm?
Do hai người bạn đều bận việc nên nếu đi, tôi chỉ đi một mình và thấy chi phí đi lại quá đắt.
Dù sớm tiếp cận với tư tưởng giáo dục phương Tây, nhưng nhìn xung quanh bạn bè của con ai cũng học như robot, tôi buộc phải đu theo.
'Người bán tính tiền thuế, giá nhà khi đến tay người mua lần đầu sẽ cao'.
Làm việc như một kẻ điên, tôi suýt chút nữa đã phải 'về chầu ông bà'.
Xem thử các mặt hàng và so sánh, tôi thấy họ nâng giá cao lên rồi 'khuyến mãi' để giá hạ xuống một chút.
Những vụ án gần đây cho thấy bất cứ người nào cũng có khả năng mua chất độc xyanua.